CHƯƠNG 12 : GIAI KỲ NHƯ MỘNG
======================================
Trời tờ mờ sáng, màu sắc ảm đạm hắt lên từ một góc của Hoàng cung, ẩn hiện sau làn sương mờ đang tan dần, dệt thành những đám mây bị trói buộc bởi sợi chỉ bảy sắc, đẹp đẽ nhưng yếu ớt đến xao lòng, tưởng chừng chỉ cần một cơn gió thoảng qua cũng đủ làm mây kia tan biến vào không trung.
Giữa chính điện, tiếng ngự quân truyền tới phá tan thanh âm xì xào của chúng thần đang bàn tán rôm rả, “Hoàng thượng giá lâm!”.
“Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế.”
Đằng Thiên thân khoác hoàng bào, uy nghi lãnh liệt, giữa hai hàng đại thần bước tới ngai vàng, giơ tay truyền lệnh, “Các khanh, bình thân.”
Những đại thần khác còn chưa kịp đứng dậy, Thừa tướng từ một bên đã lao ra đứng giữa, cúi đầu tấu ngay, “Muôn tâu, Hoàng thượng có phải vừa rồi đã bắt được vua nước Vĩ?”
“Phải.” – Đằng Thiên không nhanh không chậm nói ra – “Ta đã thả hắn.”
“Vi thần mạo muội muốn hỏi, vì đâu?”
Cười khẽ một tiếng, Đằng Thiên ngẩng mặt cao ngạo nhìn xuống, “Thừa tướng có phải muốn tra hỏi trẫm?”
“Vi thần nào dám! Chỉ là vi thần không rõ, Hoàng thượng bắt được vua nước Vĩ mà lại thả cọp về rừng, ắt hẳn phải là có mưu kế lâu dài, phòng trừ hậu họa về sau…” – Chưa kịp dứt lời, Đằng Thiên ngồi trên cao đã trả lời nhanh gọn – “Trẫm không có mưu kế gì.”
Lão Thừa tướng kinh ngạc thốt lên, chòm râu bạc khẽ run vì kích động, “Nói vậy, Hoàng thượng thả hắn….?”
“Trịnh Thừa tướng…” – Đằng Thiên nhếch môi nói tiếp – “Chẳng lẽ Thừa tướng muốn ta lén lút giết hắn, hoặc dùng hắn đổi lấy giang sơn, như thế không phải là đã tự đánh giá quá thấp Đại Tùy ta sao?”
Nghe xong, Thừa tướng không nói được lời nào nữa, ngẫm lại thấy được chỉ nên thả đi chứ không nên bắt giữ, liền đứng sang một bên, “Vi thần thiển cận, Hoàng thượng anh minh.”
Một lão thần khác đứng ra khỏi hàng, chắp tay cung kính tiếp lời, “Muôn tâu, kế hoạch chuẩn bị đưa quân vào Vĩ quốc đã chuẩn bị xong một nửa, chỉ cần thêm ba tháng nữa thì mọi sự đều thu xếp xong, chỉ chờ ý chỉ xuất binh chinh phạt của Hoàng thượng.”
“Chủng Tướng quân hiện tại có thể hủy kế hoạch đó.”
“Sao?” – Lần này đến lượt Tướng quân bàng hoàng hỏi lại – “Hoàng thượng không muốn xuất chinh nữa?”
“Không tới ba tháng, mà là một tuần trăng, ta ban lệnh lập tức khởi binh!”
Sau hai khắc im lặng, Chủng Tướng quân kềm lại tiếng cười hào sảng, chắp tay đáp rành mạch, “Tuân mệnh!”. Chúng tướng trong điện mặt mày giãn nở, ban đầu e ngại Đằng Thiên tâm trạng không tốt mà căng thẳng, hiện tại đã có thể bình tâm dâng tấu. Tô thuế, giá lương thực và vật phẩm đều được điều chỉnh lại để chuẩn bị cấp tốc cho chiến tranh; thợ rèn được huy động về kinh thành chế tạo vũ khí cho binh sĩ; các vấn đề cơ bản của quốc gia như thiên tai, nông nghiệp, tình hình thông thương cũng được giải quyết ổn thỏa.
Riêng có Thừa tướng im lặng đứng lui một bên, dùng ánh mắt không phải của một thần tử dò xét nhất cử nhất động Đằng Thiên. Đằng Thiên cảm giác cực nhạy bén, ngay từ đầu đã cảm nhận thấy ánh mắt lạ nhìn mình chăm chú, song lại không một cái liếc mắt tìm xem.
Khi mặt trời đã lên đến đỉnh đầu, quốc vụ cuối cùng xử lý xong, Đằng Thiên ban lệnh bãi triều, vừa vịn vào ngai vàng đứng lên, đột nhiên thân vàng chấn động mạnh rồi cứng ngắc. Quan văn võ cúi đầu mãi còn chưa thấy Hoàng đế rời đi, ngẩng đầu lên trông Đằng Thiên đứng tại một chỗ, kì lạ thảng thốt, “Hoàng thượng?”
Đằng Thiên nơi cổ đã nổi gân xanh, liếc nhanh xuống rồi mím môi đi nhanh vào buồng sau chính điện. Khoảnh khắc ngắn ngủi trước khi Đằng Thiên khuất bóng, Trịnh Thừa tướng đã kịp thấy rõ biểu tình gấp gáp bất thường, nhưng chỉ lẳng lặng lui ra.
Màn nhung vừa hạ, vài bước quá bộ cứ chậm dần rồi ngừng lại, hai bả vai Đằng Thiên run lên không ngừng, rồi mạnh phun ra một ngụm máu tươi. Hoàng bào trên người nháy mắt đỏ hồng một mảnh, huyết dịch ngậm trong miệng cuối cùng quá sức chịu đựng mà giải phóng ra ngoài, thoát khỏi bờ môi mím chặt chảy xuống nhiễu loạn trên đất.
Thị nữ xung quanh không kềm được thét lên kinh hãi. Thái giám hai người ở phía sau cùng xông đến đỡ lấy hai tay Đằng Thiên, ngăn không cho hắn gục ngã, miệng vừa kinh hô “Người đâu! Ngự y! Truyền Ngự y!”
Đằng Thiên được đưa về biệt phòng, trong mông lung nghe có tiếng chân người hối hả chạy đến, làm hắn liên tưởng, làm hắn tưởng nhớ…
“Vô Thường…” – Đằng Thiên miệng gọi khẽ khi vươn cánh tay về phía bóng người, nhận ra là Lâm thái y, lịm đi trước khi kịp thất vọng vì ảo giác.
.
.
.
Cùng lúc đó, trên chiếc xe ngựa đi suốt ngày đêm, Vô Thường ngồi tại góc xe bó gối lại, mắt nhìn ra ngoài mã xa, cảnh vật như lướt đi nhanh đến chóng mặt dù xe đang đi chậm rãi. Từ lần nằm mơ thấy những chuỗi ngày bị dằn vặt hành hạ trong quá khứ, cứ đặt lưng xuống nệm là bên tai lại nghe thấy tiếng kêu thét của chính mình rót vào lỗ tai, cảm giác đau đớn thực đến nỗi khiến hắn giật mình choàng tỉnh, mồ hôi nhễ nhại, rồi lại bắt gặp sự lo âu của Phúc Lương. Khổ ải cứ như thuốc độc, càng ăn sâu vào tim thì càng khiến hắn bất an đến phát điên. Vô Thường dùng bữa mỗi ngày một ít dần, ngủ cũng kiêng dè lo sợ. Nhược Thần đối với hắn vừa là ân nhân, vừa là người hắn sợ hãi từ thưở trước, nên thái độ xa lánh không bộc phát hoàn toàn.
Muốn gặp ngươi… muốn gặp ngươi… Những lời này Vô Thường thì thầm cả trăm nghìn lần, nhắm mắt rồi mở ra, khung cảnh xung quanh vẫn là buồng xe nặng nề đang được kéo đi. Bao nhiêu lần cũng không đủ để thực hiện mong ước của hắn, trong một khắc thôi, cho hắn được thấy lại hình ảnh hắn ngồi trên chiếc giường lớn, trong căn phòng tối chỉ có ánh trăng hắt vào, chờ đợi nam nhân kia trở về.
Cửa gỗ vang lên hai tiếng gõ nhẹ, Phúc Lương nhón chân bước vào, nhìn Vô Thường càng lúc càng xuống sắc, hai mắt thâm quầng do thiếu ngủ hiện rõ trên gương mặt trắng bệch, đau lòng kéo Vô Thường dậy, bưng chén thuốc đông y đưa cho hắn uống. Vô Thường đón lấy, uống được một nửa thì ngừng lại.
Phúc Lương gạt những sợi tóc dính trên trán Vô Thường, nhẹ nhàng như lần chỉ, “Đã bảo ngươi cố ngủ, ngươi lại không nghe.”
Vô Thường lặng thinh không đáp, trên mặt cũng không thể hiện cảm xúc nào cho thấy là đang lắng nghe, hắn nói với Phúc Lương : Không muốn ngủ. Phúc Lương cười buồn, vỗ vỗ lên mái đầu tinh trắng, đương nhiên hiểu được hắn đang nghĩ cái gì.
“Hắn đã hứa sẽ không bạc đãi ngươi nữa.” – Phúc Lương ôn tồn khuyên nhủ, một mặt dùng ngón tay chải nhẹ tóc Vô Thường. Vô Thường lắc đầu : Ta không tin.
“Hắn hiện tại tốt lắm, tốt không kém Tiểu Thiên của ngươi, mấy ngày nay cũng là hắn cho chúng ta ăn ngon mặc đẹp, không đúng sao? Chỉ cần cho hắn một cơ hội…”
Chưa kịp nói xong, Vô Thường đã hất đổ chén thuốc xuống sàn. Tiếng chén sành rơi vỡ vừa vang lên, cửa xe ngựa lập tức mở bung ra, khuôn mặt lo lắng của Nhược Thần xuất hiện cùng giọng nói kinh hoảng, “Dạ nhi! Ngươi làm sao?”
Vô Thường tạm thời kích động, hơi lùi về phía sau, mắt mở to bởi vì hoảng hốt, tấm lưng phát lạnh không rõ lí do. Thân người cứng ngắc bất động, e sợ đến mức ngón tay đan vào nhau vẫn không thôi run rẩy. Phúc Lương nhìn lướt qua Vô Thường, rồi xem lại Nhược Thần, vì biểu tình sợ hãi của người nọ mà nhất thời không nói nổi nửa lời.
Bất ngờ, tay Vô Thường bị Phúc Lương cầm lên, đặt vào lòng bàn tay của Nhược Thần. Hơi ấm từ da thịt đối phương truyền đến bất giác khiến Vô Thường cảm thấy một chút quen thuộc, nhưng rất nhanh nhận ra là Nhược Thần, vừa định thu tay về thì liền bị nắm chặt lấy.
Ngửa lòng bàn tay của Vô Thường, Nhược Thần viết nhanh ki tự ngoại tộc lên đó – Ta sẽ không hại ngươi.
Vô Thường thoáng ngơ ngẩn, tiếng tim đập thần tốc dần dần chậm lại, bình tĩnh mà đối diện ánh mắt chứa chan tình cảm đến nóng cháy của Nhược Thần. Cả hai nhìn nhau, tay nắm tay, khó nhìn ra tình cảm đơn phương chỉ có từ một phía.
.
.
.
Lâm thái y tay cầm lư hương khói tỏa nghi ngút, đốt trầm hương giảm đau đặt lên đầu giường, đi qua đi lại bên giường đã bao canh giờ, trong miệng lẩm nhẩm chỉ ba chữ, “Không thể nào! Không thể nào!”
Sau sa mỏng, Đằng Thiên chưa tỉnh. Thân thể đã được lau sạch máu, y phục cũng đã được thay, khăn nóng chườm trên trán rất nhanh nguội lạnh vì hàn khí tỏa ra không ngừng. Triệu chứng này, là lần thứ hai Lâm thái y gặp trong đời, lần thứ nhất, chính là cách đây không lâu.
“Phải mà hắn còn ở đây!” – Lâm thái y từ nãy vẫn chưa bớt lo lắng, chốc chốc lại ghé xuống giường bắt mạch cho Đằng Thiên, “Không ổn, không ổn!”
Bên ngoài có tiếng gõ cửa, Lâm thái y nói to, “Hoàng thượng có lệnh, không được làm phiền!”
“Bẩm, là nô tì đem đến cho đại nhân thứ được dặn.”
Lâm thái y kinh hỉ nhanh mở cửa, đón lấy chậu nước từ tay tì nữ rồi vội vàng khép cửa lại. Thái y đi đến bên giường, bắt mạch cho Đằng Thiên thêm lần nữa, rồi nhúng cổ tay tím thẫm của Đằng Thiên đã được thoa dịch nhầy thảo dược vào chậu vàng. Không chờ đến khi được tay người xoa bóp, huyết dịch cùng sắc tím đồng loạt tỏa ra tứ phía, chậu nước từ trong vắt chuyển hẳn sang màu đen tím, nhanh chóng như thể đổ một bình mực vào chậu nước. Cùng một hiện tượng với dị nhân, nhưng mật độ chất độc lần này nặng hơn gấp nhiều lần.
Thái y thất kinh, xem xét kĩ càng vùng cổ tay, thân nhiệt đã tăng được chút ít, sắc bầm giảm nhưng vẫn còn trông thấy được, lắp bắp thốt lên, “Đây… đây là…….”
“Lâm thái y.” – Bàn tay rút lại dứt khoát, Lâm thái y muốn xem thêm nhưng không bắt kịp, ngẩng đầu nhìn lên, Đằng Thiên đã tỉnh từ khi nào, vội vàng quỳ xuống kinh hô, “Vi thần mạo phạm, xin Hoàng thượng thứ tội!”
“Thái y chữa bệnh cho trẫm, sao lại nói là mạo phạm?” – Đằng Thiên cười hai tiếng, quơ tay – “Đứng lên đi.”.
Nhìn xuống chậu vàng chứa chất lỏng đen kịt, Đằng Thiên thấp giọng khen ngợi, “Không hổ là Lâm thái y, trong thời gian ngắn có thể tìm ra bài thuốc chỉ mới nhìn qua một lần.”
“Vi thần không dám. Chỉ là do thần có hứng thú với y thuật, nên biết sơ qua một vài loại…”
“Không cần khiêm tốn, nếu chỉ là biết sơ qua, Lâm thái y chắc cũng đã không lên được chức quan thái y rồi.” – Ngừng một chút, Đằng Thiên đưa cổ tay còn lại vào chậu nước – “Sau này, tính mạng của trẫm phải nhờ ngươi giữ hộ.”
“Hoàng thượng long thể ngàn vàng, thần chỉ là thay muôn dân tỏ chút tâm ý.”
“Chuyện trẫm thân mang trọng bệnh, nhờ thái y giữ kín.”
Lâm thái y mang chậu nước đặt xuống sàn, cung kính hỏi, “Có phải vì chiến tranh với nước Vĩ mà Hoàng thượng e ngại sự tình bất trắc?”
“Chính là.”
Lâm thái y nghe xong gật đầu lãnh ý, thi lễ lui ra.
Một mình trong phòng, Đằng Thiên chống tay, từ trên giường đứng dậy, thân hình cao lớn thật vất vả mới có thể trụ vững, nhích từng bước về phía cửa sổ, ngẩng đầu nhìn lên.
Vô Thường trong xe ngựa đột nhiên có một loại dự cảm kì lạ, dời mắt cảnh giác khỏi Nhược Thần, cũng hướng về phía ô cửa mà chăm chú.
“Ngươi sao vậy? Lạnh à?” – Phúc Lương bối rối hỏi, nhận được cái lắc đầu của Vô Thường, ta muốn ngủ.
Nhược Thần đưa tay chạm lên trán Vô Thường, lo lắng hỏi Phúc Lương, “Có phải độc chưa được giải hay không?”
“Không.” – Phúc Lương đáp lại, đồng thời cũng chậm rãi đứng lên – “Độc đã được giải rồi.” – Bản thân Phúc Lương vẫn còn nhớ rõ, cái đêm Vô Thường bất tỉnh, hắn nói cho Đằng Thiên cái cách giải độc thâm hiểm, và cũng nhớ rất rõ ngày Đằng Thiên cưỡng bức Vô Thường – cách duy nhất để dẫn dắt toàn bộ độc tố vào cơ thể chính mình, rồi thả Vô Thường và Nhược Thần đi…
Ngay cả Phúc Lương cũng đã không ngờ tới…
Vô Thường không nghe kịp đoạn đối thoại, vẫn đang chờ đợi hai người họ rời đi. Nhược Thần lưỡng lự hồi lâu, rồi đuổi theo Phúc Lương trở ra ngoài. Vừa định mở miệng hỏi chuyện, Phúc Lương đã kịp nghiêng mặt đến, giọng trầm buồn mà rằng, “Ngươi đã hứa với ta là sẽ chăm sóc tốt cho hắn. Đừng bao giờ quên.”
“Ân.” – Nhược Thần mỉm cười quả quyết.
Bên trong, Vô Thường chạm tay vào ô cửa, sương đêm thấm ướt lớp gỗ xa hoa, cái lạnh ở tay không đáng để hắn thôi nhìn vầng nguyệt sáng dịu dàng trên trời đêm.
Khẽ nhắm mắt, Vô Thường thì thào trên môi – Ta muốn…
……gặp ngươi – Nơi xa xôi, Đằng Thiên nhìn cảnh trời, dật ra nét cười yếu ớt.
“Tình nhân oán dao dạ
– đêm xa cách, người có tình ai chẳng oán hờn
Cánh tịch khởi tương tư”
– suốt đêm trường khơi lòng tưởng nhớ nhau
Lấy ra tấm áo choàng trong đêm ngụ nơi lao phòng, Vô Thường nâng lên cọ nhẹ vào má, trân trọng dường như trân bảo, có chăng biết được là ai đã cùng chung đắp ấm?
Đằng Thiên thổi tắt ánh sáng nóng bức của ngọn đèn, ngồi trên giường hưởng thụ nguyệt quang nhẹ nhàng soi xuống, có chăng biết được là ai vẫn chờ đợi hắn mỗi đêm?
“Diệt chúc liên quang mãn
– tắt nến vì yêu ánh sáng chan hòa
Phi y giác lộ tư”
– khoác áo vào mới biết sương móc thấm ướt
Ngắm nhìn, rồi lại bất giác với tay về phía vầng trăng đẹp rạng ngời nhưng cao vô cùng, tự hỏi nếu như có hai người, ánh trăng kia liệu có đẹp hơn, có gần hơn?
Đằng Thiên nằm ho khan mấy tiếng, nhích người vào trong, chừa ra một khoảng trống vừa đủ một người nằm, rồi kéo chăn đắp lại.
Vô Thường mặc nguyên chiếc áo khoác trên mình, nhắm mắt ngủ giấc ngủ trọn vẹn đầu tiên, bàn tay không quên túm lấy vải áo, bất giác mỉm cười.
“Bất kham doanh thủ tặng
– khó lòng lấy tay vốc đầy ánh trăng để tặng nhau
Hoàn tẩm mộng giai kỳ”
– ngủ đi may còn được gặp nhau trong mơ
.
.
.
.
.
.
Xin chào !
Qua một thời gian lười chảy nhớt, Au đã vô cùng áy náy, vô cùng bứt rứt, ngay cả tiến độ viết cũng không đảm bảo nổi, xấu mặt quá…
Hậu quả là văn chương viết càng ngày càng tệ, âu cũng là cái giá phải trả.
Thế nên, mọi người cứ góp ý thẳng thắn nhé ! (đọc kĩ mục « chú ý » bên phải nhà ta để viết góp ý)
Ta đi đây~~~ *bỏ chạy*