[Chương 61] Sớm muộn


CHƯƠNG 61 : SỚM MUỘN

================================

“Oa! Mỏi chân chết đi được! Bao giờ mới tới a?” – Hắc hắc, người than vãn chính là bản tiên đây! Bước qua cánh cửa đó chỉ có mỗi một con đường độc đạo, thế nhưng đi mãi không thấy điểm dừng, ước chừng cũng phải dài bằng nửa vòng Trái Đất rồi ấy chứ! Thứ ánh sáng kì lạ trên vách, mới đầu còn hứng thú, đến khi chân rã cả ra thì hứng thú cũng theo đó mà tan biến. Làm ẩn sĩ là đường đi cứ phải rắc rối thế này sao?

Than vãn chán chê, chẳng ngờ đi thêm một đoạn nữa lại bắt gặp một cánh cửa khác. Chỉ vừa nhìn thấy thôi mà đã cảm nhận rõ ràng áp khí nặng nề bao phủ, trong phút chốc toàn thân ta cứng đờ. Rồi đột nhiên đỉnh đầu truyền đến cảm giác đau đớn, tê bại, những hình ảnh không rõ từ đâu chớp nhá liên tục, nhòe nhoẹt không nhận thức được chúng là gì, cơn đau đột ngột khiến ta quỵ xuống ôm đầu, nhưng con mắt không thể rời khỏi cánh cửa kia.

Một điều gì đó thôi thúc ta, tựa như bản năng tự nhiên của hồn và xác, làm ta dù đầu óc quay cuồng cố tiến bước, thẳng đến cánh cửa mở toang ra.

Trên một giường đá được chạm trổ tinh xảo, có con người nằm bất động ở đó. Ta nhích vài bước, nhận ra rằng càng tới gần thì càng đau đầu hơn, nên chỉ dám đứng một chỗ gắng gượng hỏi mà không nhận ra kẻ kia vô phương đáp lại, “Ai… Ai ở đó…?”

Bước lên một bước, toàn thân thình lình mất hết sức lực, ta ngã xuống nền đá trong khi bản thân không ngừng bị mời gọi cám dỗ.

.

.

.

Lần đầu tiên tỉnh dậy, ta mơ hồ cảm giác có người cọ nhẹ vào mặt ta, hơi ấm từ ngón tay khiến ta dễ chịu, rồi lại nhắm mắt tiếp tục mê man.

Lần thứ hai, ta mở mắt ra, trông thấy Đoạn Ảnh ngồi ở cuối giường. Vừa bất tỉnh nhưng ta không hề cảm thấy mệt mỏi, trái lại còn hưng phấn nhìn quanh bốn góc giường, rồi hỏi hắn, “Đây là đâu?”

“Nơi ngươi lẽ ra phải đến.” – Hắn bình thản trả lời.

Ta ngồi dậy, tựa lưng vào đầu giường, “Vậy là đã gặp được tổ tông của các ngươi?”

“Ân” – Một bàn tay vén màn giường lên, khuôn mặt của Đoạn Ành xuất hiện ngay trước mắt ta – “Đã gặp rồi.”

Ta kinh ngạc nhìn người này, rồi lại nhìn người ở cuối giường. Chính xác là hai người hai nơi nhưng có cùng một khuôn mặt. Uy! Đoạn Ảnh phân thân!!!

“Ngươi thế nào rồi?” – Thừa Phong đột nhiên xuất hiện trong tầm nhìn của ta, cầm tay bắt mạch, ta từ trước tới nay không ngờ hắn lại biết y thuật. Còn đang ngỡ ngàng, hắn bắt mạch cho ta, lại nói – “Ta không phải Thừa Phong.”

“Ách?” – Vừa thán xong, phía sau hắn lại chui ra một người có khuôn mặt giống hệt – “Ta mới là Thừa Phong.”

Uy! Đoạn Ảnh và Thừa Phong đều biết phân thân! Hai tên cầm thú này mà nhân đôi thì ta chỉ còn nước trực tiếp đâm đầu vào cột, tránh khỏi phải chết tức tưởi! Mặt mày ta tái xanh đến mức không thể tái hơn, thì nghe tiếng gõ cửa vọng tới, “Minh nhi tỉnh rồi?”

“Ân.” – Đoạn Ảnh “số một” ngồi cuối giường trả lời. Cánh cửa ngay sau đó được mở ra, thề với trời đất, chính mắt ta trông thấy hai Thế Tuyền cùng nhau bước vào!

Ta chết lặng người. Đến cả Thế Tuyền cũng trở thành hai… Còn gì có thể tồi tệ hơn…? Đúng rồi! Sư phụ! Sư phụ của ta!

Ta ló đầu ra ngoài, nhìn thấy sư phụ đang ngồi bên bàn trà. Một người! Sư phụ ta chỉ có một! Sư phụ a, ta yêu ngươi!

“Ta không phải sư phụ ngươi.”

Á!

……… Nước mắt khẳng định sắp rớt rồi…

“Ta dĩ nhiên là sư phụ ngươi.” – Nói đùa xong thì cười xí xóa, cái kiểu cười vô lại như vậy lúc này lại khiến ta thanh thản vạn phần nha! Sư phụ chậm rãi đứng dậy, hướng sáu người kính cẩn, “May nhờ các vị, đa tạ giúp đỡ đồ đệ ta.”

Trong sáu người có ba người gật đầu, rồi rời vị trí đến đứng cạnh nhau. Nếu không nhầm, bọn họ là chân chính tổ tông mà ta đang tìm kiếm. Tuy là vậy, nhưng bản thân ta không khỏi thầm kinh ngạc, “con nhà tông không giống lông cũng giống cánh” nên sửa lại “giống cả lông lẫn cánh” thì hợp lý hơn. Ai mà ngờ được họ chết đã lâu mà lại giữ hình dáng trẻ trung như thế, cách đến mấy đời mà đứng cạnh con cháu thật không nhìn ra ai là cố ai là chắt.

Ta leo xuống giường, Thế Tuyền định cản ta nhưng ta nói với hắn là không sao, cung kính cúi chào các trưởng bối, lễ phép hỏi han, “Vãn bối vừa rồi thất lễ, mong các vị bỏ qua.”

Bọn họ hướng ta cười, là tín hiệu vui a.

“Vị này, có phải hay không là tổ phụ nhiều đời của Thừa Phong?” – Hẳn rồi, nhìn ngài giống hắn đến thế cơ mà…

“Không phải.” – Vị ấy trả lời đơn giản.

Không? Cả cái phòng này chỉ có mình ngươi giống hắn! Ta quay sang hỏi người kia – “Còn vị này, là… Đoạn Ảnh sao?”

“Không phải.”

Người cuối cùng không cần đợi ta hỏi, chỉ mỉm cười hiền từ nhìn ta, “Không cần hoài nghi, ta đích thực là tổ tiên của Thế Tuyền.”

Chưa hết bối rối, mắt ta không ngừng đảo qua đảo lại giữa hai con người kì quặc đứng trước mặt, một người có khuôn mặt giống Thừa Phong nhưng nét cười nghiêm nghị hơn rất nhiều, người còn lại giống hệt Đoạn Ảnh, vì lí do nào đó mà tỏ ra bất mãn với ta.

“Ta…” – Người giống Thừa Phong giơ tay chỉ về phía mình rồi đột ngột hướng bên kia mà trỏ – “… là tổ tông của hắn.”

Nhìn theo hướng tay hắn, tròng mắt ta suýt nữa rớt ra ngoài. Có nhầm lẫn gì không? Hay là ADN của các vị có vấn đề?

“Còn ta…” – Người kia cũng học theo động tác đó, chỉ về phía đối diện – “… là tổ tông của hắn.”

Tin này mà lan truyền ra ngoài thì sẽ “chấn động thiên hạ” cho mà coi! Mồ hôi ta vã ra đầy trán nhưng ta nhanh chóng dùng tay áo quệt đi. Dường như đọc được sự ngạc nhiên cùng suy nghĩ của ta, bọn họ đồng thanh hỏi, “Có bất mãn sao?”

“Không, không có…” – ADN của các vị thế nào làm sao ta dám bất mãn…

“Tất cả chỉ tại con trai ta hồ đồ lấy con gái hắn, sinh ra hài tử nối dõi tông đường có cái bản mặt giống hệt tên chết tiệt này!” – Vị trưởng bối khi nãy càng thêm bất mãn, tức giận nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn đối phương.

“Con trai ngươi lấy được con gái ta là do tu mười kiếp mới có cơ hội. Còn nữa, ngươi tức giận cái gì? Chẳng phải đời tiếp theo, cháu gái ngươi lấy cháu trai ta, kẻ nối dõi tông đường chính thống của ta lại mang bản mặt của ngươi sao? Điều tốt đẹp duy nhất hiện giờ chính là hắn không có nông nổi như ngươi đó!”

Hà hà……. Không sai, hai vị này, người giống Đoạn Ảnh tên họ đầy đủ là Lịch Phục Khê, theo đối chiếu chính là tổ tiên nhiều thế hệ của Thừa Phong. Ngược lại, người y hệt Thừa Phong không sai một ly, tự xưng Đoạn Thánh, thuộc thế hệ đi trước của Đoạn Ảnh. A~~~, dù có chết ta cũng không hình dung nổi các vị tài nghệ cao thâm đến mức có thể hoàn thành quá trình nhân bản nhiễm sắc thể và ADN một cách hoàn hảo đến vậy. Bội phục bội phục!

Vị kia đứng cạnh Thế Tuyền, tự là Trạc Lập, ta đoán bản tính giống hệt Thế Tuyền không khác, ngay cả tư thế bàng quang đứng ngoài xem ẩu đả cũng không sai lệch. Một lát sau, Trạc Lập hướng ta hỏi, “Ngươi như thế nào có thể đến được nơi đó?”

Ta ngu ngơ hỏi lại, “Nơi đó?”

“Chính là nơi chúng ta tìm thấy ngươi nằm bất tỉnh.”

Vừa nghe xong, đầu ta như có tiếng nổ oanh một cái, khiến ta xây xẩm mặt mày. Ta cúi đầu xoa xoa thái dương mà quên mất là phải trả lời, Thừa Phong và Thế Tuyền trông ta sắc mặt không tốt liền dìu ta trở lại giường. Ta thuật lại sự việc cho mọi người nghe, từ việc âm thanh lạ cho đến việc ta mở cửa đi vào, bọn họ thoáng ngạc nhiên, rồi chuyển tới ngạc nhiên, cuối cùng là vô cùng kinh ngạc, tuy nhiên không nói một lời, chỉ lẳng lặng đưa mắt nhìn nhau.

Phục Khê nhíu mi tâm, khó hiểu hỏi ta, “Bọn ta rõ ràng đã để lại bùa chú trấn cửa, ngươi không lí nào lại có thể…”

Ta phất phất mấy mảnh giấy vàng nhăn nhúm lấy trong tay áo, “Ý ngươi là đống giấy lộn này hả?”

Hắn thở dài, xem như thừa nhận.

Đoạn Thánh trầm ngâm một chốc, rồi cười cười vỗ đầu trấn an ta, ta đột nhiên có cảm giác ta đã gặp hắn ở đâu rồi, “Ngươi mệt rồi, nghỉ ngơi ở đây, ngày mai chúng ta tái nghị.” Khi bọn họ đều rời đi, ta nằm xuống giường, trong đầu nhớ lại những câu nói ta nghe được trong đầu, bằng chính giọng nói của mình, nhưng rõ ràng là… ta chưa từng nói thế…

“Bề ngoài tỏ vẻ ngây thơ thánh thiện, bên trong lại âm thầm dùng mưu kế chiếm lấy sức mạnh của ba người bọn họ. Ngươi mới là chân chính ác ma!”

“Bọn chúng hận ta, càng hay! Hận ta, cả đời không thấy ta, không yêu phải cái thứ ma quỷ hai hồn, ngày khác đêm khác như ta. Không có ta, bọn chúng càng sống tốt…”

“Thái Minh ta từ đây về sau, cùng các ngươi, ân đoạn, nghĩa tuyệt!”

.

.

.

Phục Khê, Đoạn Thánh và Trạc Lập dẫn đường đến một căn phòng nhỏ, là nơi Thái Minh ngã xuống. Tiến xa hơn, bệ đá với bóng người đang nằm, chẳng qua chỉ là một thi thể bị xuyên thủng tim, bất động nằm đó. Trạc Lập nhìn lướt qua, rồi dùng tay che mắt thi thể, miệng lẩm nhẩm gì đó.

Bạch Lão nhân ở phía sau từ nãy đã lộ ra biểu tình lo lắng, chạm tay vào thi thể kia mà hỏi, “Tình hình đang chuyển biến xấu ư?”

Phục Khê viết lại những tấm bùa thiêng thay thế cho lá bùa bị nhàu nát từ tay Thái Minh, dán lên cửa, không nhanh không chậm đáp, “Dù sớm hay muộn, hắn cũng sẽ nhận thức được cơ thể này, nên không thể gọi là điềm xấu, mà là điều hiển nhiên.”

Buông tay khỏi thi thể, Trạc Lập thở dài, “Mũi kiếm Thanh yêu đâm xuống, may mắn không giết hắn, còn làm tà khí được cấy vào Thái Minh từ nhỏ tiêu tan, Mẫu Lan không thể ngờ chính là điều này. Có điều âm khí được giải tán quá đột ngột, cơ thể con người dựa trên nguyên lý ngũ hành khó có thể chịu được dương khí cực thịnh, nên chúng ta đành phải tạo ra cơ thể mới nhằm tái tạo lại âm khí cho hắn. Âm khí của Thái Minh mạnh hơn tưởng tượng của bọn ta, cơ thể do chịu ảnh hưởng mà hóa nữ, thậm chí còn tràn ra ngoài mà thành vật sống, tự cắt đứt dây phép, dẫn dắt hồn phách về lại chủ thể…”

“… Rất may là vừa đúng lúc âm khí cạn kiệt nên sự bất thành. Từ nay chúng ta phải cẩn thận hơn, để hắn tránh xa nơi này càng lâu càng tốt. Âm khí chưa tái tạo xong mà đã vội đưa hắn trở về xác cũ là rất nguy hiểm.” – Đoạn Thánh một bên vừa nói vừa chạm tay vào vai Bạch Lão ra vẻ cảm thông. Bạch Lão chỉ cười buồn.

“Cảm tạ các vị đã vì ta mà giúp đỡ tiểu đồ đệ có thân xác mới, lại còn chăm sóc cho hắn thế này…” – Bàn tay nhăn nheo run run đỡ lấy tay thi thể lạnh ngắt, nhưng lại nở nụ cười an lòng.

Đang giây phút cảm động, Phục Khê đứng dán bùa hốt nhiên quay lại, nheo mắt hỏi Đoạn Thánh, “Ta đang nghĩ…”

“Nghĩ cái gì?”

“Ngươi là người tạo hình củ sen cho hắn phải không?”

“Ân. Thì sao?”

“Hắn biến nữ là do âm khí, hay là do tên biến thái nhà ngươi lâu ngày không gần gũi nữ nhi, trong lúc niệm chú nghĩ xằng nghĩ bậy mà tạo thành hình nữ nhân?”

“…”

“…”

“Bằng chứng đâu?” – Đoạn Thánh phẩy quạt nghênh mặt hỏi ngược.

“Bằng chứng?! Nói vậy thì chính ngươi tự nhận mình là kẻ làm bại hoại thanh danh của hắn! Tên dâm tặc này!”

“Ta thấy ngươi mới là kẻ đáng nghi! Vì cớ gì lại là ta chứ? Nghĩ ra được chuyện đó thì ngươi cũng là tên dâm tặc a~”

“Ta mà là dâm tặc thì ngươi là đại dâm tặc!”

“Ta mà là đại dâm tặc thì ngươi chính là đại đại dâm tặc!”

Nhìn thấy Đoạn Thánh và Phục Khê đấu võ mồm sôi nổi, Bạch Lão liếc nhìn Trạc Lập, trao tới ánh mắt đầy thông cảm và thấu hiểu, “Xem ra ngươi cũng cực nhọc không ít.”

Trạc Lập cười cười, phất tay không ý tứ, làm động tác mời ngồi, cùng Bạch Lão bàn chuyện trong tam giới.

.

.

.

 

9 thoughts on “[Chương 61] Sớm muộn

  1. [Tiểu Nhiên]

    Tổ tiên của mấy anh cũng không bình thường chút nào =)) Buồn cười cái chuyện người giống Thừa Phong là tổ tiên Đoạn Ảnh, người giống Đoạn Ảnh là tổ tiên Thừa Phong haha

    Cám ơn au nha~~~~ *hun chụt chụt*

  2. Hai tổ tiên “đại dâm tặc”.hohoho.
    Nàng càng viết thì càng nhiều bí mật chờ hé mở nha~~~
    Cái vụ di truyền hình ảnh thật khó đỡ,sao mà giống y chang vậy ta~~~
    Nàng cố gắng lên nhé.Ủng hộ nàng!

  3. ADN xoắn lung tung =))~ Thái Minh tội nghiệp, toàn bị bỏ vào 1 đám rắc rối =))
    Mãi hôm nay mới vào com đc cho nàng, đời ta 2 tuần nay gói trong 4 chữ ăn-học-ngủ-game =))

  4. nàng ui cho ta hỏi nàng cài bài HKGH là bài gì vậy? nàng viết tắt nên ta ko tìm dc. nghe hay quá trời. bài wish cũng hay nữa. mà nàng lặn xuống Atlantic rùi à???sao lâu nay chưa thấy nàng ngoi lên thế.

    • Bài đó là nhạc game, ta cũng không rõ nó tên gì nữa, bài đó từng dùng làm nhạc nền của game Hiệp khách giang hồ (version cũ chứ không phải bây giờ), tình cờ tìm được nó mà không biết nó tên gì nên ta để bừa tên game. :)
      Nàng muốn down thì cứ lên trang nhaccuatui, gõ từ “nhac game hiep khach giang ho”, dòng đầu tiên của kết quả là nó đó :D
      Ta chưa viết vì tâm trạng ta không được tốt, lại thêm đau ốm vài bận, thông cảm cho ta a~ :(

      • nếu tâm trạng ko tốt thì cứ nghỉ ngơi, đi chơi,làm gì nàng thích, bệnh thì phải uống thuốc để khỏe, ta có trách móc gì đâu, tại lâu quá ko thấy, lại ko có post thông báo nào nên ta tửơng nàng bỏ đi lun rùi. chừng nào vui vẻ rùi trở lại nha.iu nàng nhìu

Gửi phản hồi cho Thủy Lưu Ly Hủy trả lời